Con tàu đi xuyên qua đường phố, xuyên qua ngọn núi, xuyên qua cánh rừng, đi xuyên qua thời gian và k
Con tàu đi xuyên qua đường phố, xuyên qua ngọn núi, xuyên qua cánh rừng, đi xuyên qua thời gian và không gian. Rồi dừng lại ở nơi bất diệt..Tôi hay nghĩ về đoàn tàu trong tâm tưởng của mình. Một đoàn tàu luôn lao đi, cảnh sắc ven đường không còn rõ rệt, chỉ là những mảng màu. Tiếng rầm rập trên đường ray, sự lung lay vô định. Tất cả chỉ là vẻ bề ngoài. Như cái cuộc sống mà tôi đang sống, mọi thứ, kể cả con người cũng là những mảng màu và nhịp điệu lung lay vô định, mặc sức đến và đi. Và con tàu thì không bao giờ dừng lại. .Một mình tôi ngồi trên con tàu đó, để nó chạy mải miết. Cuối cùng thì cũng có điều gì đọng lại đâu, ngoài suy nghĩ của bản thân mình. .Tôi vẫn nghe đi nghe lại Thành Đô của Triệu Lôi. Vẫn thở dài một hơi khi Triệu Lôi thả những câu chữ đều đặn, như tiếng bước chân vọng lại trên con đường đá cũ kỹ.Biệt ly luôn vào tháng 9. Hồi ức luôn là những nhớ nhung khắc khoải. .Mà có lẽ, tôi cũng hiểu rằng mình là loại người gì. Cho dù buộc phải đặt xuống tất cả mọi thứ, cũng không có điều gì thiết tha giữ lại, ngoài hồi ức. Cuối cùng, trên chuyến tàu đó, vẫn là không có một trạm dừng, không ai bước lên, cũng không có ý định bước xuống. Cứ thế mà lao đi thôi. -- source link
#gió lạ