Nhiều đêm, tôi tỉnh dậy và thấy mình đang rơi nước mắt. Tôi lặng lẽ lau đi, không muốn nước mắt rơi
Nhiều đêm, tôi tỉnh dậy và thấy mình đang rơi nước mắt. Tôi lặng lẽ lau đi, không muốn nước mắt rơi xuống cánh tay bạn nhà tôi đêm nào cũng để tôi gối đầu lên. Người bạn vẫn ngủ yên ổn cạnh bên. Thỉnh thoảng, tôi sẽ thì thầm, ôm em đi. Và người bạn sẽ ôm tôi chặt hơn. Hoặc có khi tôi chẳng nói gì cả, chỉ giật mình thôi, người bạn cũng đã ôm tôi rồi. Người bạn của tôi là một người đơn giản, hiền lành, thích ôm ấp và bám người. À, bám tôi. Tôi là một người thích sống một mình, quen với sự đơn độc và tự lập. Đôi khi tôi hay áp đặt, thích làm theo ý mình, và thích người khác chiều ý mình. Tính tình khó chịu. Hay bắt bẻ, và những khoảng tối trong lòng không bao giờ muốn chia sẻ. Tôi ít nói. Còn bạn tôi thì như một đứa trẻ. Bạn hay hỏi tôi nghĩ gì, như thế nào, có chuyện gì để kể không. Nhưng tôi quả thật, không có chuyện gì để kể, không có chuyện gì đáng kể. .Bên trong tôi, là một khoảng trống rỗng, chẳng có gì. Trong những cơn điên loạn nhất cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đời, tôi điên cuồng tìm kiếm điều gì đó, cái gì đó, để lấp đầy thứ trống hoác đó, để quên đi, để xoá nó đi, để đổ đầy. Bằng bất cứ cái giá nào phải trả. Chỉ để không còn cảm giác nghẹn đắng nặng nề trong lồng ngực. Bị đày ải dưới ngũ hành sơn năm trăm năm, có nặng nề như thứ tôi đang mang trong ngực mình hay không?Có không?.Tôi một mặt vẫn sống một cuộc đời bình thường, nhưng mặt khác, những suy nghĩ điên rồ nhất, dại dột nhất từng ngày từng ngày đục đẽo bức tường thành tôi dựng nên, còn tôi, vừa muốn bức tường đó đổ sập, vừa muốn vá víu nó. .Cứ thế, tôi cảm thấy có lỗi với người đang cận kề mình, bởi tôi đã không thể là một người vẹn nguyên khi gặp họ. -- source link