Đến một giai đoạn, tôi không thể tự chữa trị cho tâm hồn mình nữa.Nó cũng không còn đủ khả năng tự l
Đến một giai đoạn, tôi không thể tự chữa trị cho tâm hồn mình nữa.Nó cũng không còn đủ khả năng tự lành lặn theo thời gian. Đến một giai đoạn, tôi cảm thấy mình tách rời khỏi thế giới, trôi dạt, khờ dại, nông cạn. Từng phần từng phần trong tôi như được dựng lên từ cát, đụng nhẹ cũng sụp đổ. Đến một giai đoạn, mà tôi không thể tin rằng viết có thể an ủi tôi được nữa. Bởi vì sự giả tạo tràn ngập trên màn hình, in vào từng con chữ hiển thị mỗi khi tôi gõ phím. Như thế, tôi một lần nữa cảm nhận được sự tuyệt vọng đang lớn dần lên của mình. .Tôi, trôi dạt. Chìm sâu vào hố đen hun hút, nơi tôi tách biệt với người khác, và với thế giới. Nhưng tôi, trong vô thức, vẫn luôn cố gắng tìm kiếm một điều gì đó để níu giữ bản thân mình. Để neo đậu tâm hồn trôi nổi trong bóng tối. .Có những đêm, tôi nói với bạn rằng, đừng rời bỏ tôi. Bởi tôi chỉ là một kẻ yếu đuối khờ dại, tôi không mạnh mẽ như người thấy và tôi không có sức mạnh để vượt qua nghịch cảnh. Thứ tôi có chỉ là sự cố chấp với thế giới này. Tôi muốn xem thử trong cuộc chiến này, tôi sẽ đi đến đâu, hay thế giới sẽ đưa tôi đến đâu. Tôi, có lẽ sẽ thua. Nhưng tôi vẫn cố chấp muốn một lần là kẻ thắng, có thể nắm trong tay vận mệnh của chính mình. Bởi thế, cho đến khi tôi có thể nắm giữ vận mệnh của mình, xin đừng rời đi. . -- source link
#gió lạ