1. Điều cảm động là gỉ?Là hôm đó, tôi đến nhà một người. Người đó nấu ăn, tôi pha hồng trà, ăn xong
1. Điều cảm động là gỉ?Là hôm đó, tôi đến nhà một người. Người đó nấu ăn, tôi pha hồng trà, ăn xong tôi nghe nhạc. Rồi nằm ngủ trên ghế sofa đến khi chiều tàn. Nhìn ra ban công, thấy người đó ngồi tựa lưng vào tường, đốt thuốc. Tôi bước ra ban công, ngồi cạnh. Người đó dụi tắt thuốc, đặt gạt tàn qua một bên. Tôi hỏi, ơ sao không đốt nữa. Người đó nói rằng, thôi, không thì M. lại đốt thuốc chung.Tôi không nói gì. Tôi không phải là người ngại ngần gì vài ba điếu thuốc, cũng chẳng ngại ngần gì chút khói thuốc. Thế nên, tôi cảm động. Khi đã lớn, tôi từng nghe những người bạn của mình, ở trước mặt tôi nói về chuyện tụi-con-gái-hút-thuốc, chuyện ai đó có mùi thuốc lá. Tôi không nói gì. Chỉ là, giữa tôi, và những người quen tôi, lại nhiều hơn một sợi dây ngăn cách. Có những điều, người ta không thể nói ra, cũng chẳng thể giải thích. Cứ âm thầm làm, cứ im lặng, cứ để lòng mình rách toạc ra chỉ vì những sợi dây nhỏ xíu mà bén ngọt đó. Có lẽ, vì vậy mà tôi chưa bao giờ thật sự để họ biết về tôi nhiều quá. Biết đâu, biết nhiều quá, thấy nhiều quá, họ lại chẳng mang một mớ khúc mắc trong lòng. Họ lại chẳng thể chấp nhận..Tôi ngồi kế người đó, ừ một tiếng. Người đó cũng không nói gì, chúng tôi cứ ngồi nhìn chút nắng cuối ngày dần tàn đi như thế. .2. Những người khiến tôi cảm động. Tiếc thay, lại luôn là những người gặp tôi bằng câu chữ của tôi, trước khi gặp tôi. Hôm đó, tôi nói với người đó, thời gian trôi thật nhanh, Từ cái ngày mà người đó gửi cho tôi một chiếc inbox. Năm đó tôi đang ôn thi đại học. Cũng đã gần 10 năm. Người đó nói, ừ nhanh ghê. Cũng chẳng còn nhớ ngày đó từng nói những gì với nhau. Nhắm mắt mở mắt đã có bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Đã quên mất ngày đầu. Chỉ nhớ những dũng khí ngày đó.Muốn an ủi ai đó, muốn chia sẻ với ai đó, muốn trò chuyện cùng ai đó. Muốn được ai đó thấu hiểu.Chúng tôi đã ở cạnh nhau như thế. .Trò chuyện rất dễ, với tôi. Làm một công việc cần hoạt ngôn, cần giao tiếp, việc trò chuyện là một điều rất dễ. Chỉ có khi viết xuống một điều gì đó, dùng câu chữ của mình an ủi ai đó, giãi bày với ai đó, mới thật sự khó khăn. Giống như người đó, với nhiều người khác, từng dùng cách đó để ở cạnh tôi, trong những ngày khó khăn của tôi. Dù họ lúc nào cũng nói, họ chẳng có gì để cho tôi. .Vậy mà, trái tim này, luôn vì họ mà cảm động. -- source link