Đa số thời gian trong đời, tôi dành sức lực để giữ bản thân mình còn sống..Tôi nói với họ như thế. L
Đa số thời gian trong đời, tôi dành sức lực để giữ bản thân mình còn sống..Tôi nói với họ như thế. Lúc chúng tôi ngồi trong quán rượu buổi đêm, dưới cái lạnh lẽo quen thuộc của vùng đất này. Tôi thỉnh thoảng vẫn nói mấy câu kiểu thế, giống như nói đùa. Tôi biết người ta chỉ nghĩ đó là lời nói đùa thôi..Thế rồi họ nói với tôi rằng, cảm ơn chị còn sống, nên em mới gặp được.Lại một năm nữa tôi đón ngày mình sinh ra ở vùng đất lạnh lẽo quen thuộc này. Đã từ lâu, tôi đã không còn để ý đến tháng ngày nữa, ngày nào thức dậy thì ngày đó mình còn giữ bản thân mình tổn tại. Có chăng, một ngày thức dậy, lại thấy thế giới cộng thêm cho mình một tuổi. Vậy thôi. Tuy vậy, tôi vẫn thương quý tháng ba diệu kỳ của mình, tôi lấy nó làm cột mốc đánh dấu cho thành tựu tồn tại vẻ vang của mình.Nhìn lại bản thân, cũng chẳng có gì đáng giá, cũng không có gì để đánh mất. Có chăng, người kề cận vẫn luôn kề cận. Cảm giác tôi chỉ tiện tay nâng đỡ người ta một chút, mà người ta đã luôn lặng lẽ nguyện ý cạnh bên tôi. Đuổi không đi, phũ phàng không ngần ngại, khó khăn cũng không chịu cách xa, cứ quẩn quanh bên cạnh, nhất định không rời.Trở thành một điều quen thuộc. Sẵn lòng lấy sự chân thật của mình tặng tôi, không ngại một ngày tôi lại điên khùng đạp đổ.Trong những cơn bất ổn nhất của bản thân mình, tôi lại có thể điên cuồng bấu víu vào sự chân thật đó, dù tôi cố tình không thừa nhận.Có đôi khi, cảm nhận được họ luôn ở phía sau, tôi đã lặng lẽ rơi nước mắt. Cảm giác trái tim được vuốt ve, lại không có cách nào đáp lại.Chỉ có thể lặng lẽ để họ trong tầm mắt, chở che chút sóng gió trên đời, để đổi lại phần chân thật đó. -- source link