Tôi, phát điênvà tự huỷ hoại bản thân mình trong những cơn điên loạn bất thường. Những cơn điên cuồn
Tôi, phát điênvà tự huỷ hoại bản thân mình trong những cơn điên loạn bất thường. Những cơn điên cuồng kéo đến như giông bão, làm vỡ nát mọi thứ trong người tôi, vỡ nát trí não và cảm xúc của tôi, tôi tê liệt trong cơn bão giông trong lòng mình. Tôi, chỉ là một lớp da yếu đuối, cố gắng che đậy, cố gắng vá víu để những cơn điên không tràn ra ngoài, làm hỏng bét những thứ xung quanh tôi.Những thứ đẹp đẽ, mong manh, dễ vỡ, những thứ đơn giản, ngây thơ, hồn nhiên. Tôi, cũng phát điên vì điều đó. Phát điên vì mọi sự đè nén này.Những ngày tháng qua, tôi đã luôn tự hỏi bản thân mình đang sống vì điều gì? Tôi cố gắng đến thế này vì điều gì? Khi mỗi cơn điên loạn đi qua, tôi ngồi giữa đống hoang tàn đổ nát, trống rỗng, thất bại. Rồi lại cố gắng góp nhặt những thứ còn sót lại, lại cố gắng sắp xếp mọi thứ, dọn dẹp mọi thứ, xây lại thành luỹ, cố gắng quên đi những tàn tích đã qua. Và đợi chờ cơn bão tiếp theo. .Cứ như vậy, cứ như vậy. Có cảm tưởng như đã sức cùng lực kiệt. Có cảm tưởng như bên trong mình là con quái vật đang gào thét, tàn phá từng chút, từng chút xương da, máu thịt. Tàn phá từng chút lý trí, tàn phá từng chút cảm giác của mình. Có những lúc, tôi điên rồ đến mức, chán ghét thế gian này. Tôi chán ghét phải buộc mình nhìn mọi thứ theo cái hướng tốt đẹp hơn, chán ghét phải thức dậy vào mỗi sáng, chán ghét những con người có một cuộc đời giản dị. Chán ghét cảm giác ràng buộc và trách nhiệm. Tôi, chỉ muốn mình biến mất.Tan biến trong cơn giông bão, từng phần da thịt bị tan biến trong cơn giông bão, chẳng để lại gì, chẳng vết tích gì, mất đi, tan biến. .Tôi, quả thật,Quá hèn yếu trong những tháng ngày này. -- source link