Buổi chiều, tôi dọn phòng. Dọn từng ngóc ngách, tôi quẩn quanh trong căn phòng 30 mét vuông, lau từn
Buổi chiều, tôi dọn phòng. Dọn từng ngóc ngách, tôi quẩn quanh trong căn phòng 30 mét vuông, lau từng ô gạch, rửa từng cái chén, xếp từng quyển sách. Căn phòng vốn chẳng có gì, ngày nào cũng dọn, nhưng hôm nay tôi muốn nó không còn hạt bụi nào. Cái mong muốn kì dị. Chắc chắn không thể làm được. Nhưng tôi vẫn cố chấp lau chùi. Cho đến khi mọi thứ trong căn phòng đã chẳng còn chỗ nào tôi chưa lau chùi nữa, tôi nằm áp mặt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Trong căn phòng này, thực thể phủ đầy bụi cũ nhất, cần được lau chùi nhất, có lẽ là tôi..Nghĩ đến thời gian dài đằng đẵng đã qua, như một cuốn phim chậm rãi tua ngược trong đầu, chẳng bỏ sót điều gì, mỗi tầng mỗi lớp thời gian, đã bám lên người như khói bụi. Những điều tưởng như không thề xảy ra, cũng đã xảy ra, những điều tưởng như không thể vượt qua, cũng đã vượt qua, những sự đớn đau vô dụng cứ xuất hiện rồi tan biến, rồi lại xuất hiện. Mọi sự đè nén vẫn không có cách bộc lộ ra ngoài. Chính là, vẫn cố gắng chịu đựng..Không hiểu sao, nghĩ đến đó, lại luôn rơi nước mắt. Em nói với tôi, em thương tôi lắm, bởi vì tôi luôn làm điểm nương tựa cho người khác. Điều đó mệt mỏi chứ, nên em thương tôi. Nhưng ngay cả em, hay cả những người tôi thương nhất, tôi cũng không dám nương tựa vào họ. Vẫn chính là cảm giác kì dị bản thân tôi chỉ là một thực thể bụi bặm. Tôi vẫn đang cố gắng. Cả năm qua tôi đã luôn cố gắng, giữ bản thân mình bình tĩnh, kiểm soát mọi cơn điên loạn của mình, tôi học cách xếp lại cuộc đời mình.Những cái gai đâm từ người tôi đã thương, những lời mỉa mai châm chọc, đối diện với sự mất mát và chia ly. Ít ra thì tôi vẫn sống.Tôi, chỉ mong mình có thể giống như sự bình thản mà tôi luôn thể hiện. Tôi chỉ mong như thế..Từ năm này qua năm khác. Từ năm này qua năm khác. -- source link