Tối hôm qua, xem phim tài liệu về việc đóng cửa nhà hàng của Andr&
Tối hôm qua, xem phim tài liệu về việc đóng cửa nhà hàng của André Chiang. Sung sướng cả đêm!! Kiến thức ẩm thực của mình hạn hẹp không biết ở Singapore có một cái nhà hàng làm nên tên tuổi đất nước, Xem xong mới biết André Chiang nổi tiếng tới vậy. Mà quan trọng hơn thái độ của anh chủ nhà hàng làm mình có cảm giác: sẽ vô được. Không gian sang trọng mà thân thiện chứ không phải: “chỗ này là để ta phô trương sự giàu có và đẳng cấp quý tộc". Tuy chỉ coi phim thôi nhưng cảm giác muốn đến nhà hàng gặp André hơn là ngồi ăn quán của Jiro Sushi, vì Jiro làm mình thấy căng thẳng quá, ổng chăm chút từng món ăn vậy rủi xui mình ăn sai cách chắc hồi hộp lắm. Dòm vợ chồng ảnh thân thiện, biết nói giỡn, biết nóng giận, dòm khá là giống… con người chứ không phải những siêu nhân cả đời chỉ biết sống trong bếp. Mình thích chị vợ, nhìn cá tính đầy đủ hỉ, nộ, ái, ố. Có gu thẩm mỹ cao, giận là sẽ thể hiện tự nhiên chứ không cố gắng gồng lên đóng vai: chân, thiện, mỹ. Con người trong sự tưởng tượng của mình nó là thế, không ai có thể hiền từ nhân hậu mãi, nếu giận cũng nên để nó thoát ra và được đối xử cân băng với sự tử tế. Nó cũng chỉ là cảm xúc thôi.André mở nhà hàng mang tên của ảnh được 10 năm rồi đóng cửa, đạt 2 sao Michelin, là nhà hàng đứng thứ 2 trong Asia’s 50 Best Restaurant, thành tựu dán đầy tường. Hằng ngày ảnh sẽ đứng trước nhà hàng chào khách tới 8 giờ, vì muốn họ bước xuống xe là thấy mình ngay. Mình thấy công việc đơn giản này rất khó khăn, nhất là với những người đã đạt nhiều thành tựu. Hầu hết mọi người đều nghĩ mình quan trọng và không chịu làm những việc lặt vặt: ta sinh ra để làm việc lớn kia mà. Nội việc ảnh đứng trước nhà hàng chào khách vậy thôi cũng đủ thấy nhà hàng của ảnh đặc biệt rồi. Mọi thứ trong nhà hàng đều được sắp xếp kĩ đến từng milimet, chủ quán bị OCD nên nhân viên cũng hơi vất vả. André không tuyển nhân viên đã có kinh nghiệm, hầu hết là những người hâm mộ ảnh và tìm đến xin được đào tạo, tất cả đều là những tấm chiếu mới chờ ảnh bày cho trải. Vậy mà ảnh tuyên bố đóng cửa. Lúc mà xem phim này, hiểu được lý do tại sao mình không thấy bị mê hoặc khi nghe người ta nói sẽ: bỏ phố về rừng, sống đời an yên. Nhưng mình lại hoàn toàn hiểu tại sao anh André đóng cửa. Mọi thứ rất rõ ràng, nó giống như khi chúng ta leo núi, phải leo đến đỉnh núi rồi mới đi xuống. Tầm nhìn và cảm giác sẽ khác với người cả đời chỉ ở chân núi. Niềm vui nó sẽ không nằm ở cái đỉnh núi, mà là ở cả quá trình leo lên, nó chính là quá trình học tập và cố gắng của mỗi người. Leo lên đỉnh rồi muốn leo ngọn núi khác thì phải leo xuống, không thể từ cái đỉnh này nhảy qua đỉnh khác được, nó chính là quá trình chấp nhận sự từ bỏ, đi xuống để đi lên. Hầu hết những người chọn lối sống an yên và bỏ phố về quê đều đã đạt tới đỉnh trong sự nghiệp của họ. Khi họ chọn về quê sống cũng với tầm nhìn khác, giá trị họ mang đến cho cộng đồng xung quanh nó cũng sẽ khác với người đã bị cuộc đời hù hoạ, không dám thử gì nữa. Nếu mình không leo núi, cả đời chọn sống dưới chân núi thì cả đời này cũng không hiểu được trời cao đất dày là thế nào, cả đời cũng chỉ nghe người ta nói ngọn núi kia nguy hiểm lắm.Có lẽ một ngày nào đó mình cũng sẽ chọn sống ở một nơi yên tĩnh, nhưng phải là khi mình đã thử mọi thứ, cố gắng và học hỏi thật nhiều, dù thành công hay thất bại cũng phải đi để biết quá trình leo núi là thế nào. Mình đang trong hành trình tạo ra một sản phẩm mang lại giá trị đến cho mọi người, nên những câu chuyện như cách André và vợ kể về công việc của họ làm mình thấy muốn… kết bạn với những người này. Ước mơ bé bỏng! -- source link