khoakhoa1905: heavenai: Càng lớn, càng trở nên khó khăn trong tình
khoakhoa1905: heavenai: Càng lớn, càng trở nên khó khăn trong tình yêu. Gặp một người mình thích cũng không dám mở lời, bởi chữ thích nó chóng vánh lắm, sợ một mai hết thấy thích thì lại trở về làm người dưng. Thỉnh thoảng có người tỏ tình cũng không còn hứng thú, cũng không còn xởi lởi tỏ vẻ lịch sự. Lớn rồi, yêu được ai thì yêu, không yêu thì cho qua chứ không muốn giữ người ta yêu mình.Càng lớn, càng khó quên được người cũ. Người ta muốn quay lại mình cũng lặng thinh. Bởi đã biết trước còn yêu đó nhưng không thể nào tiếp tục mang lại hạnh phúc cho nhau, thì thôi rời bỏ. Đến độ bây giờ người ta đã có người yêu mới, còn mình vẫn cứ lọ mọ ngồi xem từng dòng tin nhắn cũ rồi ngồi đó khóc cười. Người cũ quên thì được đó, mà thấy người ta hạnh phúc rồi mình cũng cảm thấy đau. Càng lớn, càng trở nên nhạy cảm như lúc mới dậy thì. Trải qua bao lần đổ vỡ và bị lừa dối, chỉ cần một cử chỉ nhỏ cũng biết là người ta có thật lòng với mình hay không. Bởi vì đi trước tình yêu là sự chân thành, bạn không cảm nhận được sự quan tâm của người ấy, thì thôi tốt nhất là đừng yêu. Hãy dừng lại và kết thúc.Càng lớn, tình cảm càng trở nên mai một và thiếu thốn. Người ta chỉ cần đối tốt với bạn chút thôi, là bạn tự dưng nghĩ rằng họ cũng có tình cảm với mình. Thế là dần dà sống với cái ảo tưởng ấy, cho đến một ngày, bùm, tất cả trở nên thật hoang đường. Mọi thứ đẹp đẽ như cổ tích trở về đúng như chuyện cổ tích, không có hoàng tử và cũng chẳng có nụ hôn cho cái kết ảo tưởng này. Càng lớn, nụ cười càng trở nên gượng gạo hơn nhiều. Ngày trước được nước cười muốn sập trời khi được crush tỏ tình, còn giờ vui cũng cười, buồn cũng cười, nhạt nhẽo quá cũng cười, muộn phiền quá cũng cười. Mà là cười cho qua, cho người ta biết là bên ngoài mình đang vui đó, còn bên trong tự mình biết được rồi. Mình cũng y vậy :) -- source link
Tumblr Blog : heavenai-blog.tumblr.com